Sài Gòn chẳng bao giờ hỏi tôi là ai, làm nghề gì. Cần là giúp, thích là mời vô nhậu, ghét sự trả ơn. Sài Gòn trong tôi… Là nụ cười hảo hán và dáng đi nghiêng nghiêng của anh Cầu (nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu) - trái chôm chôm biết hát của Hội Âm nhạc thành phố. Là anh Sơn (nhạc sĩ Trịnh Công Sơn), người ốm nhưng bước chân khoan thai quý tộc, vai gầy nhưng ngực vươn như kiếm khách, nghe ai kể chuyện gì cũng: "Tội rứa. Chi mà tội rứa…". Từ phải qua: Trần Tiến, ca sĩ - đạo diễn Việt Hương, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, nhạc sĩ Lê Việt Hòa, nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu… Là sân 81 Trần Quốc Thảo dưới những tán cây hoa đại, suốt đêm vang tiếng cười, tiếng hát, giọng ngâm hào sảng và tiếng cụng ly của văn nghệ giang hồ tứ chiếng. Vài đĩa đậu phộng, vài khô cá khoai và can bia hơi là đủ thơ, đủ nhạc. Ở đây tôi chưa bao giờ nghe họ nói xấu về một người vắng mặt. Quanh ly bia, ai cũng là bạn, ai cũng là nghệ sĩ. Sài Gòn trong tôi Cho đến hôm nay gần bốn mươi năm, đi hoài chưa biết hết phố, [Read More]